Chuyến sang Mỹ của chúng tôi mơí đây có lẽ cũng giống những chuyến du lịch khác nêú không xảy ra sự cố lạc hành lý, trong khi chúng tôi chỉ mang theo mình một túi hành lý xách tay vơí những vật dụng cần thiết.
Chuyến bay chuyển tiếp ở Hong Kong bị chậm khoảng 100 phút vì bão lớn từ Đài Loan. Máy bay hạ cánh xuống phi trường O’Hare chậm gần ba giờ. Bay gần 14 tiếng, rôì lại mất thêm ba giờ xếp hàng chờ làm thủ tục nhập cảnh. Hai mẹ con mệt mỏi, bụng đói meo... ra tìm băng chuyền của chuyến bay lâý hành lý. Những hành lý cuôí cùng đã ra hết rôì nhưng chẳng thâý hai kiện hành lý của mình. Chúng tôi tìm đến quâỳ thông báo mất hành lý, nhân viên phụ trách cho biết vì phải tránh bão, hãng hàng không phải bỏ lại một số hành lý để chuyển sang chuyến sau cho nhẹ máy bay.
Ở Mỹ đã vào thu, trơì lành lạnh, mà trên ngươì chúng tôi chỉ có môĩ bộ quần áo cùng cái áo khoác. Tôi lo lắng không biết khi nào mơí được nhận hành lý thất lạc. Phải gần 8g tôí chúng tôi mơí đến nhà ngươì quen thay vì khoảng 1g trưa như lịch trình trước đó, khiến mọi ngươì một phen lo lắng đứng ngôì không yên.
Sáng hôm sau, chúng tôi liên lạc lại vơí hãng hàng không về hai kiện hành lý của mình. Họ bảo hơn 12g trưa máy bay hạ cánh, nêú có mang theo hành lý chuyến bay của chúng tôi thì chừng 16g sẽ giao theo địa chỉ tôi để lại. Còn nêú chuyến bay này không có, ngày kế tiếp sẽ chở hành lý sang.
Chúng tôi chờ đơị trong lo âu.
23g45 chuông điện thoại nhà ngươì bạn chúng tôi đang ở reo lên, bác bảo vệ của chung cư khẩn khoản yêu câù chủ nhà xuống làm việc. Tôi cùng đi theo. Sảnh chung cư lúc này có chừng 6-7 cụ già ngươì Việt co ro trong áo ấm vẻ mặt căng thẳng pha chút bực dọc, ở giưã sảnh là hai kiện hành lý của chúng tôi. Hóa ra, thay vì gọi tìm địa chỉ của chúng tôi, ngươì giao hành lý bị lạc lại yêu câù ông bảo vệ gọi ngươì mang họ “Lâm” (họ mẹ tôi). Hết ngươì họ Lâm này đến ngươì họ Lâm khác được yêu câù xuống nhận hai túi hành lý.
Đêm lạnh, họ đang ngủ mà khi xuống đến nơi nhìn kỹ thì chẳng phải gưỉ cho mình, rôì chẳng biết có gì bên trong. Cả bác bảo vệ và những ngươì được gọi xuống đêù hoang mang. Tôi nhanh chóng nhận hành lý và kể vắn tắt lại chuyện xảy ra vơí mình rôì xin lôĩ các cụ mong họ thông cảm. Lên đến nhà, tôi lôi ngay một số đồ ra để đi tắm và thay đồ mơí.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét